Mở cửa thị trường châu Á: Thị trường lưỡng lự khi sự thận trọng che mờ đà phục hồi

Diệu Linh
Junior Editor
Các thị trường ở châu Á mở cửa vào thứ Năm, không chắc chắn về hướng đi, có khả năng sẽ tạm nghỉ sau hai phiên cổ phiếu phục hồi từ sự sụt giảm do địa chính trị, mà cuối cùng không gây ra nhiều thiệt hại.

Thị trường châu Á mở cửa phiên thứ Năm trong tâm thế lưỡng lự, có khả năng tạm dừng sau hai phiên phục hồi từ cú sốc địa chính trị—cú sốc hóa ra là bóng ma nhiều hơn là cơn bão thật sự. Nhiều tiếng động, ít thiệt hại. Giờ, adrenaline hạ xuống, biểu đồ ổn định, và nhà giao dịch đứng giữa thận trọng và đà hồi phục—không biết cơn gió nào sẽ thổi tới tiếp theo.
Cơn bão vừa qua là tiếng gầm nhiều hơn gây thiệt hại thực sự. Dù thị trường đã “thở phào” trong 48 giờ qua, tâm trạng vẫn bồn chồn. Giống như hành khách vừa bước ra khỏi chuyến bay rung lắc, các nhà đầu tư đứng dậy nhưng vẫn lảo đảo. Điều tồi tệ nhất có thể đã qua, nhưng cú sốc kế tiếp không thể bị loại trừ.
Sau hai ngày cổ phiếu toàn cầu tăng nhờ dịu đi địa chính trị, nhà đầu tư giờ nhìn thấy một bức tranh mờ mịt hơn là pháo hoa giá. Thời điểm kích hoạt thuế quan đang đến gần, Powell cứng rắn” và khẩu vị rủi ro nguội đi nhanh chóng.
Thị trường Mỹ cho cảm giác phẳng, không sôi động. Nasdaq 100 và MSCI ACWI đạt đỉnh lịch sử, nhưng đây giống như giai đoạn cuối của một đợt tăng hơn là bắt đầu một làn sóng bền vững. Độ rộng thị trường thu hẹp, thanh khoản cạn, cổ phiếu phòng thủ quay lại được ưa chuộng. Ngay cả Powell, người được kỳ vọng sẽ hé lộ hướng đi lãi suất, cũng chỉ “quan sát khói” thay vì dập lửa.
Một điểm sáng là ngành quốc phòng châu Âu, nhờ mục tiêu chi tiêu GDP 5% từ NATO, làm bùng nổ nhóm cổ phiếu quốc phòng địa phương. Trong khi đó, nhóm quốc phòng Mỹ lại trầm lắng sau lệnh ngừng bắn. Một giao dịch cân bằng: hòa bình một bên, tăng cường vũ trang bên còn lại.
Trở lại châu Á: phiên mở cửa thứ Năm bước vào tình thế hỗn hợp. Động thái FX đêm cho thấy xu hướng mạnh lên của nội tệ, gây sức ép lên các sàn xuất khẩu. Nasdaq tăng nhẹ có thể hỗ trợ chỉ số nặng công nghệ như Hàn Quốc, Đài Loan. Trung Quốc vẫn là biến số—tin đồn kích thích kinh tế lan rộng. Nhưng với áp lực thuế quan trở lại và hạn chót 9/7 của Trump, tâm lý đầu tư có thể vẫn phòng thủ.
Dữ liệu tài khoản vãng lai Mỹ cũng đặt ra câu hỏi: FDI đang sụt mạnh xuống mức thấp nhiều năm, cho thấy dòng vốn đầu tư thời Trump có thể chỉ là khói nhiều hơn thép. Dù có những lời hứa từ Vùng Vịnh và Nhật Bản, dữ liệu quý I chỉ đủ bù đắp một phần mười thâm hụt tài khoản vãng lai. Với châu Á, câu hỏi đặt ra là dòng vốn sẽ đi đâu, và liệu đô la Mỹ có thể tiếp tục giữ thế thượng phong.
Tóm lại: đà phục hồi đang chững lại. Châu Á giờ đứng giữa gió ngược địa chính trị, rủi ro thương mại trở lại, và dữ liệu vĩ mô bắt đầu rạn nứt. Powell không che chắn gì thêm, Trung Đông vẫn căng—các nhà giao dịch giữ tay trên dây dù. Trời đang yên, nhưng gió chéo đang tụ lại.
Trật tự dầu mới: Xung đột Iran cho thấy thị trường đã "chai mặt" với cú sốc địa chính trị
Căng thẳng Trung Đông gần đây—cao trào là các cuộc không kích của Mỹ vào hạ tầng hạt nhân Iran—đáng lẽ là một cú sốc dầu điển hình. Nhưng không. Nó chỉ phơi bày thị trường năng lượng giờ đã biến đổi ra sao, và sức nặng địa chính trị đã cùn thế nào trong kỷ nguyên dầu đá phiến.
Trước đây, mỗi lần tên lửa bay qua Vùng Vịnh, Brent tăng vọt $15–20, các ngân hàng trung ương lập tức kích hoạt cảnh báo. Lần này? Một cái chớp mắt. Và giá quay lại như chưa có gì xảy ra. Pháo hoa tắt ngấm như diêm ướt.
Không chỉ là giá phản ánh ít rủi ro hơn—mà là DNA địa chính trị của dầu đã đổi khác. Mỹ không còn là con tin của Eo biển Hormuz. Với dầu đá phiến, Mỹ là nhà sản xuất lớn nhất thế giới và gần như tự chủ. Khoảng trống đó giúp Washington linh hoạt hơn, như Trump chứng minh—tấn công Iran mà không lo “sốc dầu.”
Tehran vẫn còn bài phô trương, nhưng cán cân quyền lực đã dịch chuyển. Eo Hormuz—từng là nút thắt năng lượng toàn cầu—giờ ít có tác động. Iran không phong tỏa, Saudi giữ khoảng cách, và giới giao dịch dầu dửng dưng như không.
Với các nhà sản xuất Vùng Vịnh, đó là một nghịch lý: nhẹ nhõm ngắn hạn, đau đầu dài hạn. Mô hình cũ—xung đột làm tăng giá dầu—đang mất hiệu lực. Cú sốc địa chính trị giờ không còn đảm bảo tăng doanh thu. Một vấn đề lớn với các ngân sách phụ thuộc giá dầu như Riyadh, Baghdad, Abu Dhabi.
Trump thậm chí gợi ý Trung Quốc mua dầu Iran—dù vẫn trong chế tài. Đó không phải là ngoại giao—mà là nỗ lực kiểm soát giá nhiên liệu trong năm bầu cử. Giá xăng $5/gallon vẫn là rào chắn chính trị không thể chạm tới.
Tóm lại: địa chính trị dầu mỏ giờ không xoay quanh gián đoạn—mà là khả năng phục hồi. Thị trường đã tái cấu trúc. Dầu đá phiến Mỹ là đối trọng—một chiếc lò xo sẵn sàng bung. Trừ khi một tên lửa bắn trúng ống dẫn hay đánh chìm tàu chở dầu ở Eo Hormuz, hãy kỳ vọng các sự kiện địa chính trị tạo ra tiêu đề nhiều hơn là biến động giá.
Không còn “phí bảo hiểm chiến tranh”—mà là chiết khấu chiến tranh.
fxstreet