Mở cửa thị trường châu Á: Thị trường căng như dây đàn khi đồng hồ của Trump đếm ngược, dầu mỏ ngóng trông chân trời địa chính trị

Diệu Linh
Junior Editor
Thị trường châu Á mở cửa trong trạng thái căng thẳng khi giá dầu giảm nhẹ nhưng vẫn tiềm ẩn rủi ro bùng nổ do căng thẳng Trung Đông leo thang và quyết định chưa rõ ràng từ Tổng thống Trump. Trong khi Fed cố tỏ ra kiểm soát tình hình, thị trường tàu chở dầu và phân bón lại phản ánh rõ mức độ bất ổn địa chính trị và áp lực lạm phát. Nhà đầu tư hiện đang giao dịch trong sự im lặng trước cơn bão—nhưng mọi dấu hiệu cho thấy cơn chấn động chỉ còn là vấn đề thời gian.

Dầu mỏ tiếp tục là yếu tố dẫn dắt, còn biến động vẫn là bóng ma trong phòng—và mọi nhà giao dịch dày dạn đều hiểu rõ rằng chúng ta chỉ cách hỗn loạn một vài dòng tít báo. Hợp đồng tương lai dầu giảm nhẹ trong phiên hôm nay, nhưng đừng để điều đó đánh lừa bạn: thị trường đang đứng trên một thùng thuốc súng địa chính trị với kíp nổ đã được kích hoạt. Thời hạn hai tuần Tổng thống Trump dành để “cân nhắc” liệu có can dự vào cuộc chiến giữa Israel và Iran không phải là giai đoạn giảm căng thẳng—mà là một bộ đếm ngược mang tên biến động. Và thị trường không hề lơ là.
Dầu thô giảm 2%, đúng vậy, nhưng đừng nhầm đây là tín hiệu hạ nhiệt. Dầu là phong vũ biểu của Trung Đông—mỗi dao động nhỏ phản ánh kỳ vọng leo thang xung đột. Đây không phải là một đợt điều chỉnh, mà là sự tích tụ căng thẳng. Brent quanh vùng $75–77 đang giống như một chiếc lò xo bị nén chặt. Phí bảo hiểm chiến tranh cố hữu $8–10 vẫn hiện hữu và sẽ không biến mất—trừ khi Trump hóa thân thành Kissinger, điều khó xảy ra. Giá sẽ không được tháo gỡ, mà chỉ tái định giá. Những người mua vào cuối phiên hôm qua? Giờ họ đang là những người đầu tiên nhảy khỏi tàu. Nhưng nếu bạn cho rằng thị trường đã qua giai đoạn nguy hiểm—bạn đang tự lừa mình.
Israel vừa tấn công thêm vào cơ sở hạ tầng hạt nhân của Iran, và các lãnh đạo ở Tehran giờ chính thức là mục tiêu. Đây không còn là đe dọa nữa. Đây là hành động. Trump nói: “Không ai biết tôi sẽ làm gì.” Đó không phải chỉ là lời nói—mà là một nguyên tắc chiến lược. Người ta không báo trước một cuộc không kích bằng B-2; họ thực hiện nó. Và khi tin đó lan ra thị trường? “Phản ứng mạnh” sẽ là một cách nói nhẹ nhàng. Đây không còn là rủi ro thông thường. Chúng ta đang nói về các cú sốc giá dầu, biến động lớn ở ngoại hối, lãi suất và khả năng vàng tăng kịch trần.
Trong khi đó, Cục Dự trữ Liên bang đang cố chơi vai nhạc trưởng, trong khi cả đoàn tàu kinh tế đã chệch khỏi đường ray. Fed giữ lãi suất ở mức 4.5%, nhưng vẽ nên bức tranh lạm phát đình trệ kinh điển: tăng trưởng yếu hơn, lạm phát dai dẳng, tỷ lệ thất nghiệp tăng. Còn Powell? Ông trấn an rằng “sự bất ổn đã dịu đi” vì kết quả khảo sát. Bạn không thể bịa ra một tình huống trớ trêu hơn: khi hai siêu cường khu vực đứng trước ngưỡng chiến tranh, Chủ tịch Fed trích dẫn dữ liệu niềm tin tiêu dùng. Khoảng cách giữa Tòa nhà Eccles và thực tại địa chính trị giờ đây rộng hơn cả Eo biển Hormuz.
Và còn thị trường vận tải dầu? Đó là chỉ báo theo thời gian thực. Giá cước tuyến Trung Đông–Trung Quốc tăng tới 40% trong vòng một tuần. Đây không phải là nhiễu động—mà là tín hiệu định giá rủi ro. Tình hình tương tự đang diễn ra trên thị trường urê. Iran đã ngừng sản xuất amoniac-urê, Ai Cập cũng tạm dừng. Gần 40% nguồn cung toàn cầu bị loại khỏi thị trường. Nông dân thì luôn phản ứng qua hợp đồng tương lai, và giá phân bón sắp khiến chỉ số CPI toàn cầu trở nên “sinh động” hơn nhiều.
Ở chiều ngược lại, các ngân hàng trung ương dường như đang sống trong hai thực tại tách biệt. PBOC một lần nữa lại tung hứng với khái niệm quốc tế hóa đồng nhân dân tệ—lần này với còn ít cải cách hơn lần trước. Nhưng người ta vẫn mơ về việc CNY thay thế USD. Miễn là không ai yêu cầu xem... hóa đơn thực tế.
Hồng Kông thì sao? Từng là trung tâm của các cuộc bàn tán về việc gỡ neo đồng USD—giờ chẳng còn động tĩnh. Nhưng vàng thì hiểu chuyện. Các ngân hàng trung ương không mua vàng vì nó lấp lánh, mà vì họ đang phòng ngừa rủi ro hệ thống. Và đây là điểm mấu chốt: vàng vẫn được coi là một dẫn xuất của đồng đô la. Điều này cho thấy sức mạnh thực sự vẫn nằm ở đâu. Mọi giấc mơ “hậu đô la” chỉ là bản giao hưởng trì hoãn—cho đến khi không còn là vậy nữa, và lúc đó chúng ta sẽ chứng kiến một đợt siết ngắn USD kinh hoàng.
Chưa kể, Putin đang đề nghị làm trung gian cho Iran trong khi bỏ mặc Ukraine, châu Âu chuẩn bị áp thuế du lịch để giải quyết hậu quả tài khóa từ COVID, và COSCO đang lặng lẽ kiểm soát cơ sở hạ tầng cảng toàn cầu—bản sao trọn vẹn của sáng kiến Vành đai và Con đường. Đây không phải là nhiễu loạn tạm thời. Đây là cấu trúc địa chính trị đang dịch chuyển dưới chân chúng ta.
Ngay cả Úc cũng đang trải qua một thời khắc then chốt. Lời cảnh báo của cựu Thủ tướng Paul Keating rằng Mỹ có thể lôi kéo đồng minh vào xung đột không còn là tiếng nói lạc lõng—mà là một quan điểm đang dần lan rộng. Nhưng thị trường thì sao? Vẫn im lặng. Một sự im lặng đáng ngờ.
Và đó chính là vấn đề. Thị trường kiểu “Không có gì xảy ra” đang tự đặt mình vào thế bị động cho một cú tỉnh giấc đau đớn. Khi biến cố thực sự xảy ra—and chúng sẽ xảy ra—sẽ không có chuông báo. Chỉ có một bảng giá đỏ rực, và khoảnh khắc bạn nhận ra: mình chính là thanh khoản.
Vì vậy, hiện tại, hãy giao dịch trong biên độ, nhưng đừng đánh giá thấp rủi ro đuôi. Sự im lặng của Trump là mức phí bảo hiểm bạn phải trả. Sự yên tĩnh của giá dầu là sự sắp đặt tinh vi. Còn những khảo sát của Powell? Chúng là lời trích dẫn... trong một vở hài kịch.
Bởi vì thị trường không làm ngơ trước các biến cố định hình lại trật tự thế giới—nó đang âm thầm định giá chúng. Chỉ là chưa định giá xong mà thôi.
fxstreet